18 Tay Trống Jazz Vĩ Đại Nhất Lịch Sử
Môt tay trống bị bỏ qua vì những nhạc sĩ nổi tiếng hơn, theo nghĩa đen, nhưng nếu thiếu những tay trống, các nhạc cụ khác sẽ gặp khó khăn trong việc hòa hợp với nhau. Một tay trống cừ khôi không chỉ đơn thuần là một người đánh trống, mà còn là xương sống cho ban nhạc hoặc một nhóm. Họ mang đến nhịp tim cho âm nhạc và truyền cảm hứng cho người nghe theo chuyển động âm thanh.
Bạn có thể đã biết một số tay trống jazz nổi tiếng trong danh sách này và ngay cả khi không biết, bạn sẽ không hối tiếc khi tham gia vào mọi thứ với những nhạc sĩ tuyệt vời này.
Buddy Rich
Buddy Rich, một trong những tay trống vĩ đại nhất của thế kỷ 20, anh là người đầu tiên được nhắc đến. Anh bắt đầu chơi trống khi mới hai tuổi. Phong cách chơi trống của anh đã bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi niềm yêu thích nhạc Jazz từ nhỏ.
Lên bốn tuổi, Rich đã biểu diễn trên sân khấu Broadway chơi trống với vai Baby Taps và bắt đầu lưu diễn ở Hoa Kỳ khi còn là một thiếu niên.
Sau này anh đã chơi với các dàn nhạc và hỗ trợ cho nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Chị em nhà Andrew, Frank Sinatra, Ella Fitzgerald và Louis Armstrong.
Art Blakey
Art Blakey lớn lên không có cha mẹ, một người bạn của gia đình đã cho anh học piano và sống ở đó. Ngay từ khi còn thiếu niên, Blakey đã chơi nhạc toàn thời gian và trang trải cuộc sống của mình bằng cách chơi piano để kiếm tiền.
Dù ban đầu, Blakey chỉ bắt đầu chơi trống sau khi bị đe dọa bằng súng bởi một chủ hộp đêm.
Bất chấp sự khởi đầu đáng sợ, Blakey chơi trống rất tự nhiên. Ông đã học hỏi từ Chick Webb nghệ sĩ trống nổi tiếng trước khi thành lập ban nhạc jazz-The Jazz Messengers của riêng mình.
Ban nhạc này đã trở thành ban nhạc jazz đầu tiên của Mỹ biểu diễn ở Nhật Bản và họ đã đạt được thành công vang dội. Ban nhạc tiếp tục hoạt động cho đến khi Blakey qua đời vào năm 1990.
Gene Krupa
Gene Krupa sinh ra ở Chicago và theo đuổi con đường trở thành linh mục. Nhưng may mắn thay cho ngành âm nhạc, ông đã thay đổi ưu tiên của mình và bắt đầu trở thành một tay trống chuyên nghiệp.
Krupa đã thu âm với các ban nhạc ở Chicago trước khi gia nhập ban nhạc của Benny Goodman. Trong thời gian này, Krupa đã trở thành một tay trống nổi tiếng với cách ông thu âm với một bộ trống đầy đủ và chèn những đoạn solo trống độc đáo vào các bài hát.
Trước đó, trống thường chỉ đóng vai trò hỗ trợ trong ban nhạc nhưng Krupa đã khiến trống trở nên nổi bật. Vào những năm 1950, Krupa bắt đầu mở một trường âm nhạc có nhiều nhạc sĩ nhạc rock nổi tiếng theo học, trong đó có cả tay trống của New York Dolls và KISS. Cùng với tay trống điêu luyện Buddy Rich, Krupa đã thu âm một album trực tiếp nổi tiếng mang tên The Drum Battle.
Brian Blade
Brian Blade sinh ra ở Shreveport, Louisiana, nơi có nền nhạc jazz sôi động. Tuy nhiên những trải nghiệm âm nhạc đầu tiên của Blade lại diễn ra trong nhà thờ, nơi cha anh là mục sư.
Blade bắt đầu hát những bài hát phúc âm và chơi violin ở trường, được truyền cảm hứng từ anh trai, là tay trống của nhà thờ, tự học các nhạc cụ. Blade đăng ký vào Đại học Loyola và học trống từ nhiều nghệ sĩ nhạc jazz ở New Orleans.
Sau khi tốt nghiệp đại học,ông thành lập ban nhạc Brian Blade Fellowship đã thu âm 5 album. Kể từ đó, Blade cũng đã thu âm các album solo và cộng tác với các nghệ sĩ nổi tiếng như Joni Mitchell, Emmylou Harris và Bob Dylan.
Max Roach
Max Roach sinh ra ở Bắc Carolina nhưng lớn lên ở Brooklyn với người mẹ thích hát nhạc phúc âm. Roach đã học chơi kèn khi còn nhỏ, bắt đầu chơi trống và tham gia hoạt động trong các ban nhạc phúc âm khi mới 10 tuổi.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Roach tham gia dàn nhạc Duke Ellington. Ông thường xuyên biểu diễn tại các câu lạc bộ nhạc jazz, điều này đã thay đổi phong cách trốngcủa ông.
Với phong cách chơi bebop nhanh nhạy,Roach được biết đến là nghệ sĩ hàng đầu. Cùng với bạn bè, Roach thành lập Debut Records và thu âm với nhiều nhạc sĩ nổi tiếng.
Sau này khi trưởng thành, ông biểu diễn các buổi hòa nhạc solo, chơi tất cả các loại nhạc cụ gõ một mình trên sân khấu. Tuy nhiên vào đầu những năm 2000, Roach không còn đủ sức khỏe để biểu diễn, ông qua đời ngay sau đó .
Tony Williams
Tony Williams đã học trống với Alan Dawson khi còn nhỏ và chơi chuyên nghiệp từ những năm đầu tuổi thiếu niên. 17 tuổi ông tham gia vào Bộ tứ vĩ đại thứ hai của Miles Davis. Ông cũng đã thu âm hai album trong thời kỳ này trước khi tiếp tục thành lập một bộ ba nhạc jazz của riêng mình.
Williams đã tự thu âm hơn 20 album và tham gia gần 100 album khác với các nghệ sĩ như Yoko Ono, Carlos Santana và Herbie Hancock. Vào năm 1986 Modern Drummer đã giới thiệu ông vào đại sảnh danh vọng của họ. Ông qua đời vì biến chứng sau phẫu thuật cắt túi mật ở tuổi 51.
Jack DeJohnette
Jack DeJohnette là người từng chơi piano từ năm 4 tuổi và đã chuyển sang chơi trống chuyên nghiệp khi còn là một thiếu niên sau khi nghe thấy kỹ thuật chơi nhạc jazz của một người hàng xóm. Mặc dù yêu thích âm thanh của nhạc jazz, DeJohnette ban đầu chơi trống cho các nhóm R&B ở Chicago. Sau khi chơi với John Coltrane vào những năm 1960, DeJohnette bắt đầu chơi nhạc jazz nhiều hơn và cuối cùng gia nhập ban nhạc của Miles Davis.
Đến những năm 1970, DeJohnette hoạt động solo và thu âm các album của riêng mình và các ban nhạc do anh thành lập. Vào đầu những năm 2000, DeJohnette đã giành được đề cử Grammy cho tác phẩm trong album của Keith Jarrett của ông. Sau đó, ông rời nhóm đó và quay lại hoạt động solo, mặc dù hiện tại ông cũng chơi với Jack DeJohnette Group, một nhóm ngũ tấu.
Elvin Jones
Các cuộc diễu hành xiếc mà ông xem khi còn nhỏ đã thu hút Elvin Jones, khiến ông bắt đầu chơi trống. Các anh trai của ông là nhạc sĩ nhạc jazz, chơi piano và kèn, vì vậy việc ông tiếp bước họ là điều đương nhiên. Ông bắt đầu với việc tham gia ban nhạc diễu hành của trường trung học. Sau khi xuất ngũngũ, Jones mua bộ trống đầu tiên của mình và trở thành một tay chơi trống chuyên nghiệp trong các câu lạc bộ Detroit.
Ông chơi cùng Miles David và sau đó chuyển đến Thành phố New York để tạo dựng tên tuổi cho mình. Tại đây, Jones trở thành thành viên của nhóm tứ tấu John Coltrane trước khi thành lập Elvin Jones Jazz Machine, tổ chức mà ông lãnh đạo cho đến khi qua đời.
Louie Bellson
Louie Bellson là một tay trống nhạc jazz người Mỹ bắt đầu chơi trống khi mới ba tuổi. Cha của anh ấy sở hữu một cửa hàng âm nhạc ở Illinois, vì vậy Bellson được tiếp cận với các bộ trống. Với sự sáng tạo của riêng mình, ông đã tạo ra âm thanh đặc trưng bằng cách sử dụng hai trống bass.
Sau khi học xong, Bellson chơi cùng các tên tuổi lớn như Duke Ellington và Benny Goodman. Ông thậm chí còn kết hôn với một ca sĩ nhạc jazz, Pearl Bailey, để giữ âm nhạc luôn sống động trong gia đình.Năm 1985 Bellson được
giới thiệu vào vào Đại sảnh Danh vọng của những tay trống hiện đại. Một vinh dự khác mà Bellson giành đó là thường xuyên biểu diễn tại Nhà Trắng, chỉ đứng sau Bob Hope về số lần biểu diễn ở đây.
Billy Cobham
Billy Cobham sinh ra ở Panama nhưng lớn lên ở Brooklyn, bắt đầu chơi trống kihi mới 4 tuổi. Ông đã biểu diễn cùng cha mình, một nghệ sĩ piano, ngay sau khi lên 8 tuổi. Cobham theo học trường Trung học Âm nhạc và Nghệ thuật cho đến khi nhập ngũ, tuy nhiên ngay cả khi ở đó, ông chơi trong ban nhạc.
Sau khi hoàn thnahf nghĩa vụ quân sự, ông trở thành tay trống của Atlantic Records và thu âm với nhiều ban nhạc của họ. Là thành viên của ban nhạc Miles Davis và Dàn nhạc Mahavishnu, Cobham đã thu âm một số album.
Cuối cùng, ông đã tự mình mở một trường dạy trống mang tên Billy Cobham vào năm 2011.
Peter Erskine
Peter Erskine sinh ra ở New Jersey và bắt đầu chơi trống khi mới 4 tuổi.
Ông học tại trường trung học nghệ thuật trước khi học bộ gõ tại Đại học Indiana. Sau khi tốt nghiệp, ông tham gia vào dàn nhạc Stan Kenton. Erskine sau đó đã chơi trong các ban nhạc nổi tiếng như Weather Report, Steps Ahead và Chick Corea. Hiện nay ông đang làm giáo sư tại trường Âm nhạc Thornton tại Đại học Nam California. Ông vẫn tiếp tục chơi nhạc, điều đáng chú ý nhất là hợp tác với Kate Bush trong một album.
Terri Lyne Carrington
Terri Lyne Carrington là người phụ nữ duy nhất trong danh sách này, nhưng cô ấy hoàn toàn nổi bật. Sinh ra ở Massachusetts, cô bắt đầu chơi trống từ năm 7 tuổi, được truyền cảm hứng từ ông của mình. Cô đã giành được học bổng của Berklee College of Music ở tuổi 11. Trước khi chuyển đến New York, sau đó đến Los Angeles để tham gia vò chương trình trống của Arsenio Hall Show. Cô ấy đã thu âm một số album và có nhiều đề cử Grammy, giành được ba giải. Cô là người phụ nữ đầu tiên giành giải Grammy cho Album nhạc cụ Jazz xuất sắc nhất.
Mark Guiliana
Mark Guiliana sinh ra ở New Jersey, tốt nghiệp chuyên ngành nhạc jazz tại Đại học William Paterson. Ông có nhiều trải nghiệm đa dạng với âm nhạc bằng việc tách khỏi nhạc jazz để thử sức với nhạc điện tử. Sự linh hoạt trong phong cách âm nhạc của ông đã đem lại cơ hội hợp tác với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Trong đó đáng chú ý là vai trò tay trống trong album cuối cùng của David Bowie.
Guiliana đi lưu diễn khắp thế giới với nhiều nghệ sĩ hàng đầu như Gretchen Parlato, Matisyahu, Beat Music và Heernt. Với tài năng đánh trống jazz đương đại đặc sắc, Guilianna được coi là tương lai của nghệ thuật đánh trống jazz.
Roy Haynes
Roy Haynes sinh ra ở Boston, Massachusetts và bắt đầu chơi trống vào năm 1942. Đến năm 1945, ông trở thành một tay trống chuyên nghiệp hỗ trợ cho Lester Young, Charlie Parker và Stan Getz. Sự nghiệp của anh ấy đã kéo dài 80 năm và ông vẫn tiếp tục biểu diễn với các ban nhạc hiện đại như Allman Brothers Band và Phish.
Haynes không chỉ là một tay trống, ông còn là một diễn viên lồng tiếng mà bạn có thể nghe thấy giọng điệu của ông trong trò chơi điện tử Grand Theft Auto IV với tư cách là một DJ . Nếu bạn không phải là người yêu thích trò chơi điện tử, bạn cũng có thể nghe Haynes chơi trên hơn 100 album, với tư cách là người dẫn đầu hoặc người chơi phụ.
Philly Joe Jones
Philly Joe Jones là một ngôi sao nhí nổi tiếng với điệu nhảy tap, đã gia nhập quân đội khi còn là một thanh niên. Đến năm 1947, ông bắt đầu chơi trống tại thành phố New York. Với phong cách bebop đặc trưng, Jones nhanh chóng trở thành tay trống yêu thích của Miles Davis và họ đã chơi cùng nhau trong vài năm. Ở độ tuổi 40, Jones chuyển đến Châu Âu và giảng dạy tại một trường học ở London. Ông đã chơi cùng với nhiều nghệ sĩ quốc tế cho đến khi qua đời.
Bill Stewart
Cha của Bill Stewart, một người chơi kèn trombone, đã đặt tên cho con trai mình theo nghệ sĩ kèn trombonist nổi tiếng trong lĩnh vực nhạc jazz Bill Harris.
Stewart lớn lên ở Des Moines, Iowa, vì không có cơ hội nghe nhạc sống nên ông đã nghe các đĩa nhạc jazz của cha mình.
Mới chỉ 7 tuổi, ông đã tự học chơi trống. Qua thời gian học trung học và đại học, Stewart chơi trong các ban nhạc diễu hành và ban nhạc jazz. Sau khi tốt nghiệp, ông chuyển đến New York và tham gia vào các dự án thu âm album với các nhạc sĩ khác. Bất chấp nguồn gốc nhạc jazz của mình, Stewart đôi khi cũng tham gia vào các ban nhạc funk và từng chơi cùng với James Brown.
Jo Jones
Nhiều người thường nhầm lẫn Jo Jones với Philly Joe Jones. vì thế ông thường được gọi với biệt danh là Papa Jo Jones’ từ khi ông còn trẻ. Jones sinh ra ở Chicago nhưng lớn lên ở Alabama trước khi chuyển đến New York để trở thành một người chơi nhạc jazz dích thực tại các câu lạc bộ.
Phong cách đặc trưng của Jones liên quan đến cách ông sử dụng hi-hat mà không lấn át bộ trống hoặc các nhạc cụ khác trong ban nhạc.
Âm thanh tươi sáng của hi-hat trong âm nhạc của ông mang lại tiết tấu nhanh, độc đáo và nổi bật.
Joe Morello
Tay trống cuối cùng trong danh sách của chúng ta là Joe Morello, người sinh ra đã có vấn đề về thị lực, nhưng điều đó không ngăn được tình yêu âm nhạc của ông. Ông bắt đầu chơi violin từ năm 6 tuổi và độc tấu với Dàn nhạc Giao hưởng Boston cho đến khi ông 15 tuổi. Sau đó, ông chuyển sang chơi trống khi còn là một thiếu niên và chuyển đến New York để chơi trong tứ tấu nhạc jazz. Morello cũng là một giáo viên dạy trống nổi tiếng, đã đào tạo nhiều tay trống hiện đại, như Max Weinberg, Tico Torres và Jon Fishman. Ông được biết đến nhiều nhất với việc sử dụng ký hiệu thời gian khác thường, điều này mang lại cho tác phẩm trống của ông âm thanh vui nhộn và độc đáo.